Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

VIẾT VỀ MẸ

VIẾT CHO MẸ YÊU THƯƠNG

“Ở phương trời xa con viết vài hàng chữ.
Gửi chút lòng người con nhỏ xa quê.
Mượn cây viết thêm đôi tờ giấy trắng.
Trải niềm riêng thương nhớ mẹ quê nhà…..”

(Thơ: Trần Nhất Linh)
Màn đêm dần buông, không gian tĩnh mịch, từng góc phố, từng con đường đã chìm sâu trong giấc ngủ, ngoài kia những làn gió nhẹ vẫn vi vu cất lên những bản nhạc sầu thê thảm, vô tình đã gieo cho con một nỗi buồn – nỗi buồn của người con xa xứ. Bất chợt tâm trí con lại tìm về bên mái ấm gia đình, bên vòng tay ấm áp của mẹ và muốn viết đôi dòng gửi mẹ, mặc dù con biết mẹ chẳng bao giờ đọc được tâm sự này của con.
“Nói về tình thương ngọt ngào của mẹ thì không bút mực nào tả cho hết, lời lẽ nào viết cho xong”, thế nên cổ nhân ta đã cụ thể hóa thứ tình cảm trừu tượng ấy một cách đơn giản qua áng thơ,văn chương bình dân, bằng những câu như:
 

“ Mẹ già như chuối ba hương

Như xôi nếp một như đường mía lau”...
  
Cảm theo cái ý ấy, con ở phương trời xa luôn hướng vọng về quê nhà, để lòng trào dâng những xúc cảm của một người con xa xứ lâu ngày không được nhìn thấy bóng dáng người mẹ hiền.

Mẹ yêu của con!.Năm nay Mẹ đã tám mươi rồi phải không Mẹ? Suốt đời Mẹ đã một nắng hai sương, sáng tối tần tảo nuôi nấng đàn con nhỏ được nên người. Gương mặt mẹ đã hằn những nếp nhăn vì thời gian cùng bao nỗi vất vả của cuộc sống đời thường, đôi vai bé nhỏ của mẹ là đôi vai vững chắc che chở cho chúng con. Mẹ của con lúc nào cũng tất bật, luôn luôn tỏ ra mình là người khỏe mạnh. Cả đời mẹ không lúc nào nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình, tất cả hạnh phúc đời mẹ đều dành cho chúng con và cho gia đình bé nhỏ này, chỉ mong sao cho chúng con nên người và cho gia đình hạnh phúc.
Mẹ không thể no khi con còn đói, Mẹ không thể ngủ khi con còn thức, Mẹ không thể an lòng khi con dấn bước vào cuộc đời đầy bất trắc, cho nên giữa cuộc sống phồn hoa xô đẩy có đôi lúc chạnh nhớ về mái tranh xưa, lòng nghĩ đến bóng Mẹ gầy, nuôi nấng chúng con... Mẹ! Anh,Chị em chúng con giờ đã khôn lớn, đã đi xa vòng tay của Mẹ, nhưng chúng con vẫn là con của Mẹ, các anh chị của con đã lập gia đình và con cũng đang trong cuộc hành trình tìm kiếm tương lai cho riêng mình, đang tìm cho mình một con đường đi. Ngày con cầm giấy báo nhập học trên tay, mẹ vui mừng khôn xiết và mẹ đã khóc, hai mẹ con ngồi nhìn nhau, Mẹ khóc  vì niềm vui mừng, và cũng từ đó đôi vai gầy của mẹ lại thêm một gánh nặng nữa…  Con thật là một đứa vô dụng, lại làm mẹ thêm khổ nhọc… Mỗi đứa con là một khúc ruột của Mẹ, Mẹ thương chúng con, Mẹ hy sinh cho chúng con, con nhớ có những lúc Mẹ quên mình và luôn lo cho chúng con…. Nói về nỗi hy sinh của Mẹ dành cho con thì không bút mực nào tả cho hết.Có đôi lúc con nghĩ rằng nếu mai đây mẹ không còn thì con phải làm sao giữa cuộc đời, có những đêm con nằm mơ gặp ác mộng, mẹ và con phải xa cách mãi mãi, giấc mơ quái ác làm mẹ con xa lìa nhau, nhưng khi con tỉnh dậy con biết rằng mẹ vẫn đang còn ở bên con, con và mẹ vẫn đang vui vẻ.Ôi hạnh phúc biết nhường nào con vẫn còn Mẹ.Mẹ là chính là Phật sống của con,luôn dõi theo con,che trở cho con...
Kể từ ngày Nội đi xa là từ đó con không được nghe nội kể về việc mẹ sinh con ra nữa, nhưng con vẫn cảm nhận được rằng mẹ đã hy sinh cho con quá nhiều. Nội kể rằng, thời đó ba phải đi (tham gia cách mạng) xa không về kịp, mẹ phải vượt cạn một mình giữa đêm khuya,mưa tầm tã…. cái gì cũng không. Sinh ra con lại không hề khóc, phải một lúc sau con mới cất tiếng khóc chào đời… Giờ đây con lớn rồi, đôi lúc con nghĩ lại câu chuyện của nội kể mà nghiệm được một điều rằng, Mẹ có biết tại sao khi đó con không khóc không? Khi đó con đang cảm nghiệm sự hy sinh của Mẹ dành cho con, con đang nhìn mẹ của con, nhìn một vị cứu tinh vĩ đại của đời mình, sau đó con mới khóc, con khóc cho sự gian khổ của Mẹ.
Giờ đây con lớn rồi, nhưng càng ngày con càng cảm thấy xa Mẹ nhiều hơn, con ít dành thời gian cho Mẹ hơn và ít có thời gian nghĩ về Mẹ hơn, con có lỗi với mẹ và con nhận thấy giữa con và Mẹ đang dần có sự xa cách vô hình nào đó. Khi còn bé, con vui chơi cùng với chúng bạn, luôn có mẹ là người san sẻ những niềm vui nỗi buồn, nhưng giờ đây con thấy tình cảm đó ngày càng xa cách Mẹ à. Con mong thời gian dừng lại để quay về với kí ức trẻ thơ được Mẹ yêu thương đùm bọc, được nghe những lời nói êm dịu như cô tiên của Mẹ, được nghe những lời ru của Mẹ, được ngủ trong vòng tay của Mẹ. Nhưng Mẹ à, con đang còn phải tìm cho mình một tương lai, con đành phải xa Mẹ. Mẹ đọc được suy nghĩ của con, ngày con gói hành lý xa quê, Mẹ đã khóc, và con cũng khóc, tuy là con trai nhưng con hay khóc Mẹ à. Những lúc nghĩ về Mẹ con lại càng nhớ Mẹ và con đã khóc, con biết rằng khóc như vậy chẳng làm được gì cho Mẹ, nhưng con nghĩ rằng con khóc một phần để bớt nhớ Mẹ, và con khóc cho Mẹ, bởi vì con biết rằng dường như cái nghèo, cái khổ, những nỗi bất hạnh, những nổi đau mà Mẹ phải gánh chịu đã làm khô đi dòng nước mắt của Mẹ.

Mẹ! Đôi chân ngày xưa bôn ba làm Mẹ đi đứng cảm thấy khó khăn, tuy là vậy nhưng Mẹ không hề nghỉ ngơi, Mẹ luôn làm việc vì chúng con, con luôn nghĩ rằng mình chưa làm gì được cho Mẹ. Con đang còn nợ Mẹ rất nhiều, nợ Mẹ lời cảm ơn, nợ Mẹ tình yêu thương…
Mẹ à! Giờ ở phương trời xa con mới nghiệm được một điều rằng: nhân loại có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu bản tình ca về Mẹ, nhưng nhiều nhất có lẽ là những “ bản tình ca không lời”. Bởi vì không ngôn từ nào nói cho hết lòng mẹ, Mẹ là tất cả, Mẹ đã biến con từ không thành có, từ có thành lớn khôn, từ những cơn đau xé ruột đến những nước mắt mồ hôi Mẹ đều cho con hết, đường con đi đất trời con nhìn thấy, sông biển con vượt qua đều là của Mẹ, một miếng con ăn, một hơi con thở, hạnh phúc con thừa hưởng, khổ đau con chịu đựng không có mẹ làm sao con được biết, máu chảy trong người con cũng do Mẹ sẻ chia? Không, không có gì lớn hơn công lao mẹ nữa đâu.

Mẹ à, con biết rằng những lời tâm sự này của con không được mượt mà êm dịu, nhưng đó là tất cả những gì chân thành nhất của con, viết về Mẹ của con thì dẫu cho con viết cả đời cũng không hết được….


Ở phương trời xa con luôn nguyện cầu Mẹ sống bình an, mẹ đừng lo cho anh chị em chúng con nhiều mẹ nhé, chúng con hứa với mẹ chúng con sẻ cố gắng học tập và làm việc tốt để bù đắp những tình cảm, sự hy sinh mà Mẹ dành cho chúng con, chúng con cảm ơn Mẹ, chúng con cố gắng làm cho sợi dây tình cảm của Mẹ con chúng ta ngày càng siết chặt hơn Mẹ nhỉ. Con mong một ngày gần đây nhất được về quê gặp Mẹ, bởi vì đối với con một năm xa Mẹ như thế là quá nhiều rồi, một năm mà tưởng như cả thế kỷ Mẹ nhỉ, Mẹ tha thứ cho con nhé ! con yêu mẹ…..MẸ YÊU.
                                                                                 
Con trai của mẹ !


Ngôn ngữ trần gian như túi rách.

Đựng sao đầy hai tiếng “Mẹ yêu!”.

Với tay con níu thời gian.

Thời gian lặng lẽ bay vào hư vô.

Một lạy này xin được ta lỗi.

Ngày xưa con bất hiếu.

Đã từng làm Mẹ khóc như mưa.

Từng làm Mẹ khổ ngày xưa.

Trăm ngàn lạy vẫn chưa vừa ơn Mẹ.!!!!!!!!!





“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.

Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.

Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha,

Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.

Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con.



Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.



Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không !
”.





TIỀN CÓ THỂ MUA ĐƯỢC TẤT CẢ KHÔNG

TIỀN CÓ THỂ MUA ĐƯỢC TẤT CẢ KHÔNG ?



Ngày nay, khi mà xu hướng phát triển của xã hội ngày càng thiên về vật chất hoá thì đôi khi chúng ta tự hỏi mình rằng, có phải TIỀN LÀ TẤT CẢ không?

90% phụ nữ chạy theo đồng tiền! 100% con người ta thích tiền! 50% vì tiền làm tất cả! Nhưng có tiền không là tất cả!

Vậy chúng ta hãy cùng xem tiền có thể làm được những gì?

Tiền có thể mua được một ngôi nhà
nhưng không thể mua được một tổ ấm…

Tiền có thể mua được một chiếc giường 
nhưng không thể mua đc giấc ngủ ngon…

Tiền có thể mua được một chiếc đồng hồ nhưng
không thể mua được thời gian…

Tiền có thể mua được một cuốn sách nhưng không
mua được kiến thức…

Tiền có thể mua được nhan sắc nhưng không thể
mua được tuổi thanh xuân…

Tiền có thể mua được máu nhưng không mua được cuộc
sống…

Tiền có thể mua đươc thuốc nhưng không thể mua
được sức khoẻ…

Tiền có thể mua được người yêu nhưng không mua
được tình yêu…

Tiền có thể mua được sự phục tùng của nô bộc
nhưng không mua được sự trung thành của họ…

Tiền có thể mua được sự im lặng của dư luận
nhưng không mua được suy nghĩ của họ…

Có tiền không thể có tất cả nhưng không có tiền nghĩa là không có gì hết!

Đồng tiền chỉ là một trong những công cụ phục vụ cho mục đích của con người, nó không phải là thứ có quyền năng tối thượng để biến những điều không thể thành có thể. Bản chất của nó không hề tốt hay xấu, mà là do người sử dụng nó tốt hay lạm dụng nó vào mục đích xấu. Hãy đừng để bạn biến thành nô lệ của đồng tiền,hãy luôn làm chủ nó.



Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

TĨNH TÂM TU PHẬT

TĨNH TÂM TU PHẬT
***


Thế sự vô thường, nên sớm tỉnh !
Danh chẳng màng, lợi cũng chẳng ham,
Vinh hoa như bọt nước bổng trầm,
Phú quí ví vầng mây tan hiệp.

Sang cho mấy vẫn trong một kiếp,
Giàu đến đâu cũng chỉ nhất thời,
Nghiệp phàm phu sanh tử luân hồi,
Thân tứ đại chứa đầy uế trược.

Phần bịnh hoạn, già nua, thúc phược,
Nào ăn, ở, mặc, lại xã giao,
Nào ác duyên, nghịch cảnh lao đao,
Ái ly, oán hội, cầu bất đắc.

Đa mang năm uẩn hằng sâu sắc,
Các oan gia, trái chủ triền miên,
Còn thiên tai, ách nạn vô biên,
Tam giới bất an như nhà hoả.

Nước mắt chúng sanh tràn biển cả,
Thọ trần duyên tất phải trần ai,
Sống ngày nay chưa biết ngày mai,
Đành luống những ưu tư phiền não .

Đã tạo nghiệp đương nhiên thọ báo,
Kiếp ta bà khó được bền lâu,
Mới mày xanh, kế chịu bạc đầu,
Rồi gặp phải nấm mồ ác nghiệt.

Cuộc đời có sanh thì có diệt,
Há dễ cầu trường cửu vinh quang,
Như phù dung sớm nở chiều tàn,
Sự còn mất, vô phương ức đạc.

Dầu có tài uyên thâm hoạt bát,
Dầu có chiếm địa vị đế vương,
Tất cả sĩ nông với công thương,
Gặp tử thần, thảy đều thúc thủ.

Mùi tục lụy, thế nhân nếm đủ,
Miếng đỉnh chung hàm súc chua cay,
Thấm thoát ba vạn sáu ngàn ngày,
Trải qua in như tuồng ảo mộng.

Vật chất xa hoa là hư vọng,
Pháp hữu vi thành trụ hoại không,
Muôn việc đời nương ít tấc hơi,
Hơi vừa dứt việc đời cũng dứt.

Nào sự nghiệp, oai quyền, thế lực.
Nào gia cư, tài sản, ruộng vườn.
Nhắm mắt rồi, nắm lấy tay không,
Thế mới rõ: đời là biển khổ !

Nguyên nhân vì vô minh cám dỗ,
Sai khiến người tham dục tối tăm,
Tạo hành vi mê muội sai lầm,
Khởi "huân" rồi tập" lần tới "nhiễm".

Tứ Đế huyền vi cần thật nghiệm,
Nhân tập trừ, quả khổ tiêu tan,
Khổ tiêu tan, thể hiện Niết Bàn,
Thường, lạc, ngã, tịnh an nhiên hưởng.

Trước khi vào Niết Bàn vô thượng,
Có đạo Bát Chánh giúp tư lương,
Như: Thấy biết, suy nghĩ, nói năng,
Nghiệp, sanh hoạt, chuyên cần, tưởng niệm.

Thêm thiền định: tám môn mầu nhiệm,
Trừ vọng tà, mê tín, dị đoan,
Hướng dẫn người chân chánh hoàn toàn,
Diệt tham sân si, nghi mạn chấp.

Ở đời có trí ngu, cao thấp,
Cơ tuần hoàn cảm ứng phân minh,
Lành hoặc dữ thọ báo công bình,
Phước hay tội do tâm tạo tác.

Làm người biết đề cao cảnh giác,
Tuân hành luật nhân quả thiên nhiên,
Bảo toàn nền đạo đức chân truyền,
Chỉ sợ nhân, chớ không sợ quả.

Trường đời vốn là nơi vay trả,
Vay rồi trả, trả đủ lại vay,
Mãng tranh đua danh lợi sắc tài,
Lẩn quẩn ở trong vòng tội lỗi .

Nên tu tỉnh, hồi quang sám hối,
Dùng Bát Nhã quán sát bên trong,
Đem ánh sáng soi xét cõi lòng,
Tùng Giác Đạo toàn chân thiện mỹ .

Giác Đạo gốc ngụ nơi Chân Lý,
Chân Lý phát huy ở Tự Tâm,
Tỏ Tâm thì ngộ Lý thâm trầm,
Đạt Diệu Pháp, thành công đắc quả.

Ai có sẵn căn duyên cao cả,
Đại hùng, đại lực, đại từ bi,
Phát thiện nguyện thọ phép qui y,
Lòng kính cẩn hướng về Tam Bảo .

Cầu Bồ Đề an vui vĩnh cửu,
Ngưỡng nhờ Phật, Pháp, Thanh Tịnh Tăng,
Đủ vô lượng phương tiện, khả năng,
Khai thị ngộ nhập tri kiến Phật.

Tu thuần túy Đan Tâm chân thật,
Tu dõng mãnh cải tiến hành vi,
Tu giới luật thanh tịnh nghiêm trì,
Tu hiếu thảo, khiêm cung, trung trực.

Tu hết lòng thủy chung như nhất,
Tu oai nghi tế hạnh đoan trang,
Tu công phu nhật tụng vẹn toàn,
Tu chuyển Bát Thức ra Tứ Trí .

Tu đại đồng vị tha bố thí,
Tu liêm khiết giúp ích nhân sanh,
Tu chí thành y giáo phụng hành,
Tu Đức Độ quang minh chánh đại .

Tu Giải Thoát siêu nhiên tự tại,
Tu cả phước lẫn huệ cao xa,
Tu Tự Giác kiêm nhiệm Giác Tha,
Nguồn Chân Như vuông tròn Giác Hạnh.

Nhất nguyện tu Minh Tâm Kiến Tánh,
Tọa kim liên, thường trụ Trọn lành,
Phổ nguyện pháp giới chúng sanh,
Tỉnh Tâm tu Phật, viên thành Như Lai .

TRÁI TIM THỜI GIAN

TRÁI TIM THỜI GIAN
--- o0o ---


Bây giờ là mùa xuân, hôm nay là ngày đầu năm. Một năm nữa lại trôi qua. Chúng ta đang bắt đầu một chặng đường mới. Thời gian cho ta cuộc sống nhưng thời gian không chờ đợi con người, không chìu chuộng một ai.
Ta sống hay chết, hạnh phúc hay đau khổ không liên quan gì đến thời gian. Cái cảm giác rằngthời gian đang lớn dần và mỗi lúc mỗi đè nặng lên con người, thật ra chỉ là ảo giác tâm lý. Thời gian không có khởi đầu, không phần kết thúc, thời gian không có trọng lượng cũng không có khối lượng. Con người hay ước định hay phân đoạn thời gian theo ý muốn, nhưng thời gian không của riêng ai.
Trăm năm trước ta chưa có, cuộc đời vẫn thế
Trăm năm ta hiện hữu, cuộc đời vẫn thế
Và trăm năm sau, khi ta chết đi, cuộc đời vẫn thế
Bàn tay nào khối óc nào, mơ tưởng nào ôm hết cuộc vận hành nhân sinh này? Thiên tài, anh hùng siêu nhân. Và ngay cả đám bần dân khổ sở, có ai còn mãi với thời gian đâu? Họ đã sanh ra và đã chết đi, nhưng thời gian thì còn đó như một chân lý bất di bất dịch.
Khi nêu vấn đề này lên, tôi muốn nhắc nhở các bạn phải luôn luôn ý thức rằng cuộc đời là bao la, dòng đời là vô tận và con người thật nhỏ bé trước cái bao la vô tận đó, những gì ta nhân danh và thủ đắc như là những hạt bụi trần gian – đừng bao giờ bằng lòng vớl những gì ta đạt được, mà hãy tiếp cận nhiều hơn nữa, vươn cao lên hơn nữa. Đó là thái độ của người đi tìm chân lý, khám phá chân lý và thể nhập chân lý.
Có bao giờ các bạn đã cảm nhận cái ý nghĩa và giá trị im lặng cửa thời gian chưa? Phải biết khám phá những kho tàng quý báu trong cái im lặng nhiệm mầu đó để không phí phạm thời gian và biết quý trọng từng khoảnh khắc vô giá của hiện tại.
Đến đây tôi lại mong muốn các bạn có cái nhìn sâu sắc về thời gian như sau:
“- Thời gian tuy im lặng, nhưng thời gian rất sinh động nó đã đi với chúng ta biết bao chặng đường của kiếp sống nhân sinh mộng ảo – nhờ có thời gian mà chúng ta có điề u kiện quy ước để thực hiện bao hoài bão, bao ước mơ trong đời.
- Thời gian nhắn nhủ ta phải cố gắng nỗ lực liên tục vì cuộc sống.
- Lưu ý ta lúc nào thuận lợi và lúc nào không thuận lợi trong cách hành xử.
- Chia sẻ an ủi cùng ta những vui buồn, đắc thất trong cuộc đời. Cao cả hơn nữa, thời gian là thần dược xoa dịu chữa khỏi bao vết thương lòng
- Là nhịp cầu nối liền những bến bờ xa cách.
- Là phao cứu hộ đưa ta ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối.
- Là thuốc tẩy làm sạch những vết bẩn của tâm hồn.
- Là nguồn dinh dưỡng nuôi sống hạnh nguyện lợi tha.
- Là thần khí tăng trưởng nội lực phát triển nội tâm.
- Là tòa án công lý đem lại công bằng cho mọi hành động.”
Và còn biết bao đìêu mầu nhiệm sinh động đang ẩn tàng trong thời gian mà ta chưa phát hiện ra hết.
Các bạn thân mến! Trên đây mới chỉ là những khái niệm ban đầu về thời gian mà tôi nêu lên để các bạn suy gẫm quán chiếu - Với những người tỉnh giác thời gian thật hữu ích và hằng hữu.
- Nhìn một bông hoa đang nở nhụy ta nhận biết được sức mạnh và sự liên tục của thời gian.
- Ngắm một chiếc lá rơi, ta vỗ tay đón nhận từng tiếng tích tắc bất tận của thời gian.
Và cứ như thế, ta mãi tham lam như muốn ôm chặt thời gian trong vòng tay bất lực, trong khi đó thời gian cứ mải miết vô tình như chính người tình câm lặng thiên thu.
Đến đây tôi muốn bạn nhận diện thêm tính siêu thực và hằng hữu trong thời gian. Bạn nghĩ thế nào giữa có và không, giữa còn mất, giữa hữu hạn vô hạn.
Phải chăng tất cả đều vô nghĩa trước cái vô tận của thời gian?
Ta từ đâu đến và sẽ đi về đâu, ta khởi hành từ lúc nào và điểm hẹn cuối cuộc đời là thời điểm nào? Tất cả những băn khoăn trên đều ở ngoài tầm tay của chúng ta. Quá khứ đã không nắm bắt được, tươnglai còn chưa nắm bắt được, vậy chỉ có hiện tại là hữu ích và hằng hữu.
Hãy trân trọng một cách khôn ngoan từng khoảnh khắc của hiện tại vốn mong manh ngắn ngủi này, bởi vì một hơi thở không đủ chu kỳ thì ta không còn là ta nữa.
Từng sát na, từng sát na lặng lẽ qua nhanh là biểu thị cho chuỗi hạt thời gian bất tận, vô thuỷ vô chung.
Có bao giờ bạn ý thức được rằng chúng ta đang vận chuyển trên mặt phẳng thời gian một cách vô thức. Và mãi mãi vận hành trong vô thức không?
Hạnh phúc thay! Những ai đang vận dụng được thời gian, đang nắm bắt được thời gian và đang đếm được từng hạt thời gian. Những người đó tôi gọi họ là những người tỉnh thức, những người dự lưu. Sông mê thì vô tận, biển giác cũng mênh mông, người tỉnh thức là người đang tự tại trên những ngọn sóng nhân sinh bèo bọt.
Bây giờ tôi mời bạn hãy nâng niu, hãy ôm vào lòng từng khoảnh khắc thời gian đi, vì thời gian đã cùng với chúng ta đi qua bao chặng đường nhân sinh mộng ảo.
Có thì có tự mảy may
Không thì cả thế gian này đều không
Vâng! Có thì có tất cả, và không thì không tất cả. Thời gian không ở trong không ở ngoài, thời gian là biến dạng của tâm thức. Thời gian chính là ta, ta chính là thời gian, quá khứ là hư ảo, tương lai là mộng mơ, chỉ có hiện tại là hiện thực một cách mầu nhiệm.
“Trăm năm trưóc thì ta chưa có
Trăm năm sau có cũng hoàn không
Cuộc đời có có không không
Trăm năm còn lại tấm lòng mà thôi”
Để kết thúc trang tản mạn này, tôi cầu chúc các bạn mãi an trú trong khoảnh khắc mầu nhiệm của hiện tại hằng hữu sinh động.



--- o0o ---

TU CHÍNH LÀ SỬA MÌNH !

TU CHÍNH LÀ SỬA MÌNH !


Trong đời mạt pháp này, chúng sanh ít có người chịu tu hành, ít có kẻ làm việc lành lánh dữ, do đâu mà chúng sanh mê muội đắm chìm trong si mê tội lỗi ?, nghiệp quả báo ác sâu dày từ kiếp này sang kiếp khác, mãi mãi không dứt, chỉ luận ở đời này từ khi sanh ra đời cho tới khi ta trưởng thành, ta cũng đã gieo xuống nhiều hạt giống tội lổi, trách sao nghiệp báo không từ đó mà lớn dần, như núi tu di, như cát sông hằng, không sao mà kể hết, vậy thì làm gì, để cho nghiệp quả báo ác chấm dứt, xóa tan màn vô minh, mở ra một lối đi mới bằng tri thức trí tuệ, để con đường đến bờ giác càng gần hơn, đó cũng là một phần trả công đức to lớn của đức phật, vì lợi ích của chúng sanh mà tìm ra sự an vui mãi mãi .

Trước tiên muốn trả công đức đó, là phải tu, tu là làm thế nào ? không phải ăn chay là tu, không phải đi chùa mổi ngày là tu, và cũng không phải đọc hết kinh phật là tu, những điều đó chưa đủ, vì sao thế ? vì chúng ta ăn chay nhưng lại sát sanh, đi chùa nhưng lại sân giận, đọc kinh phật nhưng không trân quý tam bảo thì tu làm sao được, ngày xưa khi đức phật thành đạo dưới cây bồ đề, ngài đã trãi qua sự rèn luyện từ thân từ ý, chịu bao nhiêu sự khổ để tìm ra chân lý vĩnh hằng, sá chi đời của chúng ta hiện tại, mọi thứ đều đủ đầy, chính vì vậy mà chúng ta không biết tu, không biết sửa mình, không biết đâu là nẽo thẳng đường ngay .

Tu chính là sửa mình, khi nói đến câu này có nghĩa là ai trong chúng ta, cũng đều có sự sai sót, cũng như câu nói trên từ khi sanh ra đời, ai cũng mắc phải những tội lổi, vô tình cũng như cố tình, do thân khẩu ý mà phát sinh, nghiệp quả tự đó cũng thành hình, nhưng cũng vì phước báu từ đời trước, mà chúng ta được làm người ở kiếp này, và được tiếp cận với chánh pháp của phật, đó là một phước báu lớn, vì thế không vì sự u mê, vô minh mà hủy hoại đi phước báu của mình trong đời này, không lo tu thân sửa mình thì ắc kiếp sau phải đọa vào đường dữ, muốn sửa mình nhất định là phải bồi dưỡng Tứ Vô Lượng Tâm. Khi có Tứ Vô Lượng Tâm rồi, mình mới có thể sửa mình được, và cũng có thể giúp cho mọi người lìa khổ được vui.

Tứ Vô Lượng Tâm là điều kiện cơ bản mà mỗi người tu nên có. Sao gọi là Tứ Vô Lượng Tâm? Tức là từ, bi, hỷ, xả.Từ là mến thương và vì mến thương mà chúng ta tạo ra cái vui cho người. nếu không có sự mến thương thì chỉ là ganh ghét, và từ những sự ganh ghét thì dẩn đến mưu hại và trù dập nhau, còn Bi là lòng thương xót rộng lớn trước những nỗi khổ đau của người khác và quyết tâm làm mọi cách để diệt trừ những đau khổ này, nên nếu chúng ta không có lòng Bi, thì chúng ta sẽ tạo sự đau khổ cho người khác, từ lời nói hành động việc làm, từ Bi là nhận thức những cái khổ, và tìm mọi cách diệt trừ những cái khổ này để mang lại yên vui hạnh phúc.

Hỷ có nghĩa là vui, Khi bạn bè hay thân bằng quyến thuộc của chúng ta làm những việc sai xấu chẳng hạn như say sưa, trộm cướp, hoặc sát sinh. Thay vì chúng ta hết sức khuyên can họ, chúng ta lại đồng lòng với họ đi vào con đường ác.
Như thế, thì sự vui theo ở đây có nghĩa là khuyến khích, đồng lỏa với kẻ ác vậy. Chính chúng ta đã tự tạo cho mình ác nghiệp đấy.Còn nếu họ làm những điều thiện chẳng hạn như giúp đở người nghèo khổ, ra tay phụ giúp công việc cho người già cả neo đơn, giúp đở khích lệ cho kẻ tâm trí tối tăm, đem niềm vui đến cho trẻ em, và những người cần sự giúp đỡ… thì việc vui theo này là một bước tiến trên con đường thiện nghiệp.

Vậy chúng ta phải dùng trí tuệ sáng suốt để phân định cái hay, cái dỡ của chữ Hỷ mà vui theo chớ đừng đụng cái gì vui theo cái nấy thì vô minh sẽ trấn áp cái tâm vô lượng của chúng ta.

Còn Xả là từ bỏ, không chấp, không kể nữa, không kể kẻ đã làm sai với mình, không chấp vào lời nói hành động người đã làm đau và tổn thương mình, được như vậy ta đã làm trọn được chữ Xả.

Hãy dùng tâm minh mẫn và tri thức để hướng thiện, loại bỏ những tật xấu ác diệt trừ tam độc, từ việc nhỏ giúp người cho đến việc lớn giúp đời, sửa mình thành một người có trí dũng, là một cách tu thân và tu tâm hay nhất, cũng là gieo thêm nhiều duyên lành và phước báu lâu dài về sau để thọ hưởng, nên hành theo sự chỉ dạy của phật để sửa mình, mọi điều xất tốt nghiệp quả, phật đều vạch rõ phương hướng, để chúng ta tu học thọ trì, nếu chung ta không chuyên tâm tu học và hướng thiện, thì đã phụ công đức của ngài, và không xứng đáng làm người con phật, ngoài ra khi chúng ta tinh tấn tu học, thì sẽ có rất nhiều lợi lạc, nhất là cho bản thân, hai là có thể gieo nhân duyên lành đến những người chung quanh, gia đình bạn bè và mọi người, những khái niệm trên cho chúng ta thấy, một ngày nào đó không những chúng ta tu chỉ để sửa mình, mà cũng có thể đem lợi lạc đến cho cả cộng đồng và xã hội, đó cũng là một phần truyền bá đạo phật một cách thiết thực sâu rộng hơn, vậy cho nên nếu muốn sửa sai đi về đường ngay, thì ta phải hành Tứ vô lượng tâm trong đời này, thì coi như chúng ta đã đi dần đến con đường đầy hoa sen của chư phât, chẳng những thế nếu chúng ta tinh tấn hành trì lâu dài, từ đời này cho đến đời khác, thì chúng ta cũng có thể ngự trên đài sen vàng như các vị phật .

Nguyện đem công đức này hồi hướng khắp tất cả đệ tử và chúng sanh đều trọn thành phật đạo .
 Nam mô hồi hướng công đức bồ tát ma ha tát.

 Nam mô a di đà phật !



Ý

Ý


Con  người cái ý vốn hai,
Khi mừng khi giận, đổi thay không lường
Vội vàng khi ghét khi thương,
Khi vui, vui ngất, khi buồn buồn hiu.
Muốn, ưa tạo sắm đủ điều,
Rồi khi chê chán bỏ liều như chơi!
Pháp nương tương đối không rời,
Do hai lẽ ấy ý đời phát sanh.
Dẫy đầy ngoại cảnh chung quanh,
Càng nuôi tạo ý trưởng thành thêm lên.
Thói đời càng nhiễm càng quen,
Bụi đời càng đóng càng đen tinh thần.
Nhiều năm chung lộn trong trần,
Ý mình còn giữ riêng phần được đâu?
Chịu mang ảnh hưởng từ lâu,
Ý căn thôi đã ăn sâu lắm rồi.
Nếu ai nhận ý là tôi,
Tức thì bị ý cuốn lôi luân trầm.
Dắt đi theo nẻo lạc lầm,
Đọa chìm vào cõi tối – tăm mịt – mờ !
Nghiệp nhơn tội quả bao ngờ,
Biết chi phương hướng bến bờ là đâu!
Lướt theo ý dục mong cầu,
Đèo cao băng vượt, biển sâu lao mình!
Con đường sinh tử, tử sinh,
Ra vào lui tới thân hình đổi thay.
Luân hồi trong cõi trần ai,
Cũng vì cái ý chuyển day không ngừng.
Lên cao xuống thấp vô chừng,
Cũng vì cái ý lẫy  lừng buông lung.
Ý năng chế ngự oai hùng,
Người người răm-rắp phục – tùng vâng theo.
Nguồn đời nước chảy thận chiều,
Cảm thương cái bọt riu – riu xuôi dòng!
Mấy ai cũng ý, nén lòng,
Vượt nguồn dục vọng, thoát vòng muốn ham.
Tịnh tâm bớt nói, ngưng làm,
Lần lần nhập thánh, siêu – phàm từ đây.
Đừng lòng cố chấp riêng tây,
Cũng đừng tính có ý nầy, ý kia.
Ta người đừng tính phân chia,
Có không đừng tính, đoạn lìa hai bên.
Như thường, như vậy, như nhiên,
Như như chẳng động không thiên, không dời.
Sự duyên thì đạo khác đời,
Lý – chơn đời đạo không rời, không xa,
Chấp không, chấp có rầy – rà,
Đến khi vô chấp mới hòa- thuận nhau.
Sao sao thôi cũng là sao,
Sự chi cũng vậy, thế nào cũng xong!
Tâm không vạn sự đều không,
Tâm chơn - vạn pháp thảy đồng qui chơn.
Học đòi theo bậc Thánh – nhơn
Phải trừ tâm vọng mới hườn bổn nguyên.
Vọng tâm là ý tư riêng,
Thất – tình lục – dục một tên khác gì.
Thường nên kiểm - soát hành - vi
Khi ăn, lúc nói, đứng, đi, ngồi, nằm.
Đừng cho vọng ý phóng tâm,
Phải dùng giới - luật buộc cầm khít khao.
Tuy không thấy ý chỗ nào,
Nhưng khi động tác ý xao ra ngoài.
Nếu ai thiền định hoài hoài,
Ấy là ý - mã bị cai trị rồi.
Bằng ai giải – đãi buông trôi,
Trách sao ý – mã chẳng lôi xa đường
Vậy nên hãy rán kiềm cương.
Giờ giờ, phút phút, phải thường soi tâm.
Lặng lờ giữ vẽ trầm ngâm,
Tánh dè dặt kín, nét đằm thắm nghiêm.
Luôn luôn đôi mắt phải kềm,
Đừng hay nhìn liếc kiếm tìm chi chi…
Ngó ngay xuống bước chân đi,
Ngó vào tâm trí luôn khi không rời!
Lỗ tai phải để thảnh thơi,
Chớ ham nghe ngóng tiếng lời ai ai…
Nghe kinh, nghe pháp, nghe bài,
Nghe vào tâm trí đăng hay sữa mình.
Mũi thường phải ngửi mùi thanh,
Ấy mùi đạo lý thơm lành hương đưa.
Ngửi lâu càng mến càng ưu,
Ngửi vào tâm – trí để ngừa nhiễm ô!
Lưỡi dầu phải nếm vị thô,
Cũng đừng chê trách thích đồ cao - lương.
Nếm là nếm vị chơn thường,
Nếm bằng tâm trí tỏ tường nghiệm suy.
Thân như xúc đối thức chi,
Tay chân kiềm chế trong khi đụng sờ,
Sờ thiên - lý nắm huyền – cơ,
Sờ chừng tâm trí xem hờ kẻo quên.
Ý đừng vọng tưởng rối ren,
Thường năng quán – xét nhân – duyên tao – phùng.
Tưởng suy tham - cứu tột cùng,
Tưởng gom tâm trí tập trung điển lành!
Phàm trong sự thể tu – hành,
Đừng buông cái ý tung – hoành tự do.
Bước đầu bổn phận làm trò,
Cả thân - tâm - trí dâng cho người thầy.
Mặc người uốn nắn chuyển xoay,
Đặng mình diệt hẳn riêng tây ý xằng.
Sống trong giáo hội chư Tăng,
Không còn tư ý mới năng thuận hòa.
Đừng làm trái ý người ta,
Cũng đừng tự ý kiêu xa của mình.
Mới mong thực hiện hòa – bình,
Nhờ nơi giáo – giáo pháp chương – trình in khuôn.
Chẳng ai ý lộng tâm buông,
Mỗi người nắn đúc tròn vuông thành phần.

TỈNH GIẤC



Tænh giaác !!!..


Cuoäc ñôøi ngaén nguûi coù laø bao.

Coäi goác thöông ñau cöù vun vaøo.
Tænh giaác mau mau maø nieäm Phaät.
Ñeå thoaùt luaân hoài vaïn kieáp sau.




THÂN

THÂN


Thân này chưa biết ra chi
Của kia lại có chắc gì mà ham
Bao nhiêu cho thỏa lòng tham
Càng thâu- càng đắm- càng làm- càng say
Tiếc cho tháng rộng năm dài
Chung qui hoang phí - về tay thần tiền
Được thua - thua được liền liền
Hả - hê mới đó ưu phiền đâu đây
Đem thân làm kẻ tội đày
Cho bao vật chất nó cai trị mình
Để tâm làm vật hy sinh
Suốt đời theo lịnh dục tình dắt lôi
Cái tham bao thửa cho rồi
Cái không may đến một hồi là xong
Dã-tràng xe cát biển đông
Vô tình lượn sống cướp công nhọc nhằn
Tuồng đời ai biết cho chăng
Như mây tan hiệp như trăng khuyết tròn
Đêm tàn tim lụn dầu mòn
Cái đi mờ mịt cái còn mong manh
Chắc chi bọt nước đầu gành
Chắc chi sương đậu trên cành ban mai
Bọt kia làn gió nhẹ lay
Sương kia mặt nhật chiếu ngay xong đời
Mênh mông trong khoảng đất trời
Thân ta biết gởi về nơi chốn nào
Tử thần tay dắt làm sao
Gần xa mấy nẻo thấp cao mấy từng
Và như phước hưởng tội trừng
Biết công hay tội biết mừng hay lo
Thử theo công hóa mà so
Tội dồn muôn kiếp biết to thế nào
Phước gom nghĩ được là bao
Nếu đem trừ cấn biết sao thiếu thừa
Dặc dài kiếp củ căn xưa
Biết bao oan nợ mà chưa trả đền
Tiền cừu- hậu hận há quên
Một bên đi trả- một bên đến đòi
Lung tung trong cạm luân hồi
Day qua trở lại biết đời nào ra
Mấy ai suy nghĩ kỹ xa
Rảo chân sấn bước cho qua khoảng này
Chắn chê mộng cảnh đọa đày
Đưa tay trí huệ- tháo dây dục tình
Đoạn trừ cái hoặc vô minh
Tâm chơn trở lại tánh linh đem về
Gieo lan hột giống Bồ Đề
Xinh tươi cành lá sum sê cội tàng
Nước dương rưới khắp trần hoàn
Diệt trừ phiền não tiêu tan tội tình
Gay chèo thuyền giác độ sinh
Bến mê phút chốc biến thành ao sen.



Tất cả đều là VÔ THƯỜNG

Tất cả đều là VÔ THƯỜNG

Loài hoa nhắc nhớ một người…
Hoa vô thường nhẹ nở.
Trong bóng tối thênh thang.
Như đời người ngắn ngủi.
Mà nặng nỗi đeo mang….
1-Thời gian : Vô Thường
 Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới Qua một ngày vui một ngày.sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày mất một ngày.
Vui một ngày lãi một ngày.
 2-Hạnh phúc : Vô Thường
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
 3-Tiền : Vô Thường
 Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua ? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ ! Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó. (Khó lắm !?!?)
4- Đời sống : Vô Thường
 “Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
 5-Thê´Gian : Vô Thường
 -Tiền bạc là của con ( không chắc lám) - Tài sản có thể bị mất vì các nguyên nhân: 1-Thiên tai, 2- Hỏa hoạn, 3- Pháp lênh của vua hay chính quyền tich thu, quốc hửu hóa, 4- Trộm cướp, 5- Con cái.
- Địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứsức khỏe là của mình.
-Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
-Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút, hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
-Con tiêu tiền cha mẹ, thoải mái ; Cha mẹ tiêu tiền con, chẳng dễ.
-Nhà cha mẹ là nhà con ; Nhà con không phải là nhà cha mẹ.
Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
-Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
--Ốm đau trông cậy ai ? Trông cậy con ư ? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư ? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư ? - Chỉ còn cách ấy.
-Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm.
Chân lý của Đạo, thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).
Tập cho mình nhiều đam mêvui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được.. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mìnhquan tâm bản thânsống thế nào cho vui thì sốngviệc nào muốn thì làmai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.
Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đờinếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già, tâm không già, thế là già mà không già Tuổi không già ma` tâm giàthế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe nguoi`già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống…).
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh).
Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống..
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh… Tất cả đều là muộn.
Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp, chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thànhVề lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.
Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó ! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả (trai') ngắt vội không bao giờ ngọt.
Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn.
Sống ngày nào, vui ngày nấy ! Đó là giải thoát !